Thứ Bảy, 10 tháng 5, 2014
Chuyện gửi từ trại giam (Kỳ 1)
Cả đời tôi, chưa bao giờ cầm bút để viết nổi một chữ cái, nói chi tới một bức thư cho bất kỳ ai truyen sex. Đơn giản là vì tôi mù chữ, tay tôi không biết cầm bút, tôi chưa bao giờ được đến trường, và hình như chưa từng làm một con người bình thường đúng nghĩa cho tới ngày hôm nay.
Thế nhưng cuối cùng, cái công việc khó khăn nhất, xa xỉ nhất tôi chưa bao giờ làm, thì nay tôi đã làm, đó là xoá mù chữ cho bản thân để từ sau song sắt nhà tù, tôi viết một bức thư gửi tới quý báo đúng vào đêm Noel và dịp đón mừng năm mới.
Người đời vẫn thường nói, con người ta sinh ra có số kiếp truyen sex. Số sung sướng thì sinh ra nơi sung sướng. Số cao sang, sinh ra nơi cao sang. Số hèn mọn thì sinh ra trong hèn mọn. Số phận của tôi thuộc vào tầng lớp tận cùng của xã hội. Tôi không trách số phận mình, bởi từ khi sinh ra tôi đã cho rằng mình là một kẻ lạc loài, không số phận. Tôi không biết vì sao tôi được sinh ra, tại sao lại có tôi trên đời này.
Ba má tôi là ai, họ gặp nhau thế nào, má tôi sinh tôi thế nào, sao tôi lại tồn tại được mà không có họ? Chịu, tôi không bao giờ hé mở nổi bí mật về nguồn gốc bao phủ quanh đời mình, và vì không biết được gốc gác, cội nguồn, không có một lý do chính đáng cho sự tồn tại của mình, tôi đâm ra bất hảo và ương ngạnh.

Chỉ biết rằng tôi lớn lên ở cô nhi viện, giữa những bà xơ ít nói, câm lặng trong một thế giới bí ẩn. Tôi đã thoát khỏi cô nhi viện năm lên 7 tuổi, trong một lần tôi được các bà xơ dẫn ra khỏi cô nhi viện để đi tìm nơi nhập học.
7 tuổi, tôi đã lang thang và gia nhập vào đám bụi đời sống du thủ du thực. Lại nói chuyện ông già Noel, tôi chưa bao giờ tin vào sự tồn tại của ông ấy. Đơn giản, tôi chưa từng bao giờ được nhận quà của ông già Noel. Ngay cả khi, ông già Noel hoàn toàn có thể đến, xuất hiện và tồn tại trong cuộc sống của tôi trong giai đoạn tôi còn ở cô nhi viện thì điều đó cũng chẳng bao giờ xảy ra.
Ở cô nhi viện, tôi là đứa trẻ không bao giờ nhận được quà của ông già Noel nhân dịp Lễ Giáng sinh. Đơn giản vì tôi là một đứa trẻ hư, ông già Noel không yêu nên không có quà. Các bà xơ giải thích với tôi như vậy khi mỗi dịp Giáng sinh đến, mặc cho tôi hồi hộp nằm mơ ngủ thì chiếc tất của tôi treo ở cửa sổ không bao giờ có lấy 1 viên kẹo nhỏ.
Tôi nghịch ngợm và hư đốn, nên ông già Noel không yêu, cả các bà xơ cũng không yêu tôi, họ luôn kêu ca phàn nàn về tôi và ghét tôi như ghét một đứa trẻ hỗn láo.
Tôi ghét ông già Noel, bởi suốt cả tuổi thơ tôi, ngay cả những năm tháng lang thang ngủ đầu đường xó chợ, chưa bao giờ ông già Noel cám cảnh tôi mà ban cho một ân phước nhỏ. Tôi ghét Giáng sinh, tôi ghét tết, tôi thù ghét nụ cười, thù ghét những gương mặt hân hoan, thù ghét tất cả những gì có thể gọi tên là niềm vui, hay hạnh phúc. Tôi căm thù những ai có cuộc sống sung sướng.
Tôi căm thù những ai cười với tôi. Tôi có một ước muốn bệnh hoạn đến tột cùng là mang lại đau khổ cho người khác. Làm cho ai đó đau đớn, khóc lóc, buồn khổ là trong lòng tôi dấy lên một niềm hân hoan khó tả. Tôi thích và thèm khát gây đau khổ cho người khác. Tôi tồn tại và sống bằng nghề ăn cắp, móc túi đầu đường xó chợ.
Cứ ăn cắp của những ai có gương mặt vui vẻ, hay ai đó cười nhiều mà tôi ghét. Nếu không may, trong những lần móc túi, ăn trộm, tôi bị người ta phát hiện ra thì ngay lập tức tôi nổi máu côn đồ đánh trả người bị hại của tôi thừa sống thiếu chết. Tôi nổi tiếng hung ác, lỳ lợm và vô cảm trong giới bụi đời. Sở dĩ tôi tồn tại được trong đám lang thang du thủ du thực là vì tôi không một mảy may rung động trước bất kỳ ai, trước bất kỳ cảnh đời nào.
Tôi không động lòng trắc ẩn trước khổ đau của người khác. Ngược lại tôi khoái trá và sung sướng khi gieo sự sợ hãi, độc ác của mình cho người khác. Khi tôi tròn 20 tuổi, tôi đã trở thành kẻ đâm thuê chém mướn ở khu vực chợ BT cũ ở SG. Gương mặt tôi đầy sẹo, người tôi đầy sẹo, đó là chứng tích cho cuộc đời của một kẻ đâm thuê chém mướn.
Thế rồi, con thuyền đời vô định lang thang của tôi cũng một ngày bị sóng dữ nhấn chìm khi cứ mặc nhiên lao vào vòng xoáy lốc của biển đời. Trong một phi vụ đâm thuê chém mướn, tôi đã hành động quá tay làm chết một mạng người. Tôi bị lệnh truy nã gắt gao và chính trong những ngày tháng trốn truy nã, số phận tôi bỗng dưng bước sang một khúc ngoặt lớn.
Tôi không bao giờ quên được cuộc gặp gỡ định mệnh ấy trong một đêm Noel. Tôi không tin có Chúa tồn tại, nhưng vào đêm Giáng sinh năm ấy, tôi trốn chui lủi đã 5 ngày trời chưa có một hạt cơm hay một mẩu bánh vụn vào dạ dày. Tôi mệt lả và kiệt sức vì những ngày cuối năm đen đủi không tìm kiếm được bất kỳ con mồi nào để móc túi, để cướp của kiếm tiền.
Tôi đành phải lê lết tấm thân của mình đến nhà thờ xin ăn. Đêm Giáng sinh, nhà thờ đông nghẹt người. Tất cả đều bận rộn cho công việc lễ Chúa. Tôi đã mò vào ngôi nhà phía sau nhà thờ, nơi đó có hai cha con người gác chuông ở để kiếm cái ăn. Chưa kịp giở mánh trộm cắp, tôi đã ngất xỉu ở bậu cửa. Khi tôi tỉnh dậy thì mặt trời đã lên đến đỉnh đầu.
Tôi được đặt nằm trên chiếc giường duy nhất trong căn nhà gỗ nhỏ xíu của hai ông cháu. Chỉ đến lúc này tôi mới biết đó là hai ông cháu chứ không phải hai cha con vì cô gái nhỏ gọi người gác chuông là ông ngoại. Tôi được hai ông cháu gác chuông chăm sóc chu đáo.
Đó là khoảng thời gian duy nhất và vô cùng ngắn ngủi tôi được sống trong một thế giới khác, cảm giác khác mà tôi chưa từng bao giờ trải qua. Tôi bị ốm, lần đầu tiên trong đời cái thằng tôi dọc ngang trời đất, lấy đất làm chiếu lấy trời làm màn lại có thể ngã bệnh. Tôi được hai ông cháu gác chuông chăm sóc tận tình chu đáo từng viên thuốc nhỏ, từng bát cháo nóng hổi.
Tôi được nằm trên chiếc giường duy nhất trong căn nhà, được chăm sóc mà không cần phải biết vì sao. Hai ông cháu không một ai hỏi tôi từ đâu tới, vì sao lại đau ốm, vì sao lại bơ phờ lang thang như một kẻ không nhà không cửa. Họ lặng lẽ cho tôi ăn, bón cho tôi từng bát cháo, viên thuốc mà không một lời cật vấn hay tò mò hỏi han gia cảnh.
Tôi ở nhà ông cháu gác chuông được 3 ngày thì đỡ sốt. Lúc này, sức khoẻ đã hồi phục, tôi đã có thể ra đi, thế nhưng tôi nấn ná ở lại thêm vài ngày nữa, không phải là vì quyến luyến tình người cảm động của hai ông cháu mà không nỡ rời đi. Tôi muốn ở lại để tìm xem tiền của họ cất ở đâu, và bằng cách nào tôi có thể cướp được tiền của họ để làm "vốn liếng" cho hành trình phía trước.
Trong nhà hai ông cháu chỉ có một cái rương sắt nhỏ lúc nào cũng khoá kỹ. Chìa khoá ông già đeo trước cổ. Đoán chắc trong rương cất tiền tiết kiệm dành dụm được, tôi đã rắp tâm tính toán chuyện cướp. Thế rồi, ngay buổi tối hôm ấy sau 3 hôm tôi đỡ bệnh, đợi khi cô cháu gái đi ra phố có việc, sau lễ chuông, khi ông già quay trở về nhà, tôi đã lạnh lùng ra tay gí dao vào cổ ông già để bắt ông mở chiếc rương cho tôi cướp tiền.
Vào lúc ông già hoang mang run rẩy mở chìa khoá rương, và tôi vơ vội bọc tiền cất kỹ trong túi nilông nhét vào túi, đúng lúc cô cháu gái trở về. Nhìn thấy tôi đang tóm cổ ông già, một tay gí dao vào sát cổ ông, cô gái rú lên một tiếng thất thanh rồi ngất xỉu. Manh động một cách bản năng, lúc đó tôi chỉ nghĩ đơn giản sẽ giết cả hai ông cháu cho rảnh tay để có tiền đi tiếp.
Tôi chưa kịp vung dao chém thì ông già chắp hai tay van lạy tôi: "Anh cứ lấy tiền đi đi, chúng tôi cũng không cần chỗ tiền ấy đâu. Đừng giết tôi, đừng động đến cháu gái tôi. Nó không có ba, không có mẹ, tôi cưu mang nó từ nhỏ. Anh mà giết tôi thì ai sẽ nuôi nó, làm sao nó sống được một mình mà không có ông bên cạnh. Xin anh rủ lòng thương tha mạng, anh có thể lấy tiền đi đi và đừng làm hại chúng tôi. Tôi xin anh. Tôi sẽ không báo với công an đâu. Anh chạy đi". Tôi đã buông ông già ra và lận lưng bọc tiền và biến nhanh ra khỏi nhà của hai ông cháu gác chuông.
Tôi đã ra khỏi nhà hai ông cháu gác chuông trong một tình huống khốn nạn như vậy đó. Hành động đáp ân trả nghĩa của một thằng người không từng có khái niệm ân nghĩa là gì. Tôi tham gia thêm mấy vụ cướp giật nữa và không lâu sau đó thì bị tóm trong một vụ ẩu đả gây thương tích nặng cho người khác. Tôi bị toà xử mức án cao nhất là tử hình vì một loạt tội ác mà tôi gây ra trong đó đủ cả cướp của, giết người, gây thương tích.
Với một kẻ chưa từng cảm nhận được giá trị của cuộc sống thì việc biết rằng, mai mốt mình sẽ chết vì những tội ác mình gây ra với tôi cũng như là sự hên xui của số má. Chết thì chết, tử hình thì tử hình, đời có gì vui đâu mà sống cho dài lâu. Nói chung tôi là một kẻ mồ côi, thất học, vô cảm, bởi vậy mà mọi biến cố xảy ra trong cuộc đời tôi kể cả là phải đối diện với bản án tử hình thì tôi cũng chẳng thấy đó là sụp đổ hay tuyệt vọng. Tôi đã có cảm giác tôi chính là con thú hoang đầu thai lạc vào một hình hài con người.
Nhưng, có một sự kỳ lạ mà số phận đã bắt tôi phải đón nhận, đó là ông già gác chuông, ân nhân và cũng là nạn nhân của một kẻ cướp khốn nạn là tôi. Không hiểu tại sao, khi tôi bị bắt, rồi bị toà xử. Lần xử án nào, ông già gác chuông cũng có mặt để theo dõi phiên tòa. Tôi nhớ như in, phiên sơ thẩm, tôi bị tuyên án tử hình.
Chẳng thèm nói một câu bào chữa, chẳng mảy may xúc động hay sợ hãi, tôi mặc nhiên cho chuyện gì tới ắt sẽ tới. Nhưng ít lâu sau đó, phiên phúc thẩm, không hiểu sao các bà xơ nơi cô nhi viện tôi ở ngày trước lại đến dự khá đông. Phiên xử phúc thẩm tôi còn được một luật sư từ ngoài vào bào chữa cho tôi mà không phải là do toà chỉ định như ở phiên sơ thẩm.
Trong phiên xử phúc thẩm này, cô gái cháu của ông già gác chuông cũng có mặt. Tôi không dám nhìn vào gương mặt ngây thơ thánh thiện của cô gái đó. Tôi cũng không một lần ngước nhìn ông già, kẻ đã cứu tôi lúc tôi hoạn nạn nhưng lại bị tôi trả ơn bằng tội ác. Không ngờ trong phiên xử phúc thẩm, các bà xơ nơi cô nhi viện tôi ở, và cả ông luật sư từ trên trời rơi xuống đã bảo vệ tôi trước toà, đã nói về hoàn cảnh cô đơn bất hạnh bị cha mẹ bỏ rơi của tôi.
Cũng chính trong phiên toà này, tôi mới biết tôi là đứa trẻ sơ sinh chưa rụng cuống rốn được vứt ở nghĩa trang do một người đi cải táng mộ nhặt được và đem đến cô nhi viện. Ông luật sư đã có một bài thuyết trình rơi nước mắt người đến xem xử án và kết quả là toà giảm cho tôi từ tội tử hình xuống tội chung thân để cho tôi một ân huệ là được sống tiếp để mà hối cải những tội lỗi tôi đã gây ra truyen sex.
Theo ANTGCT
0 nhận xét:
Đăng nhận xét